Chủ Nhật, 7 tháng 4, 2013

Con tim à, yêu thương ơi, hãy ở lại với ta

Này còn tim…

Xin lỗi! Vì ta đã làm mi đau, tháng ngày qua có lẽ mi đã khốn khổ rất nhiều bởi những vết kim châm hay thương tổn dằn xé. Lí ra ta nên bảo vệ mi, một phần của chính mình, là hơi thở, là thương yêu, là nhịp đập để ta tồn tại, nhưng dường như điều gì sẵn có luôn làm người ta quên mất việc cần phải giữ gìn, và nâng niu cẩn thận, ta cũng đã như thế thì phải.

Nước mắt ta rơi khi nghe những lời mặn đắng, sống mũi ta cay khi vỡ òa sự bạc bẽo, nhưng hụt hẫng nhất vẫn là việc con tim cứ nhói đau, buốt rát, một cảm giác thật khó ở. Biết đau là sẽ thế đấy, vậy mà ta cứ vô tình đi qua những nỗi đau mà mi gánh chịu, cứ như kẻ vô trách nhiệm đùn đẩy, và dồn nén mọi đau thương vào mi, ta thật đáng bị khiển trách. Nhưng ta sẽ cố xoa dịu mọi thứ, sẽ khâu lành từng vết thương, sẽ tiếp thêm hơi ấm để yêu thương bao giờ cũng đầy trong mi, để mi là một con tim chân thành, sâu sắc và để chính ta cảm nhận được rằng hạnh phúc là như thế nào… Ta đã hứa với mình thế đấy con tim à!

Này yêu thương…

Ai cũng bảo ta là kẻ sống nặng về cảm tính, đôi khi nhạy cảm quá mọi điều, và hay mụ mị khi đặt con tim mình cho một ai đó nên ta đã bắt mi phải chạy dài trong mệt mỏi, mà quên mất mi cũng cần được thanh lọc và nghỉ chân. Bản chất mi là người tốt, có mi con người ta sẽ mạnh mẽ, sẽ hạnh phúc, và niềm tin nơi họ bao giờ cũng vững vàng, nhưng nếu ta đặt mi ở một nơi không đúng vô tình mi sẽ thành một kẻ xấu.

Khi ta yêu một ai đó, ta luôn muốn mi dành cho họ mọi thứ mà mi có được, đôi lúc có phần thái quá. Ta sân si, yêu cuồng, yêu nhiệt để nhiều khi quên mất một điều họ có yêu ta không, hoặc ta đơn phương họ nhưng họ có nâng niu tình cảm nơi ta hay bỡn cợt, dửng dưng, hời hợt bằng nụ cười nửa vời để cuối cùng ta biến mi thành một tên ngốc mị tình? Có lẽ ta đã từng sai, đã từng làm mi đuối sức khi phải đuổi bắt một ai đó, mệt nhoài lắm, mi, ta đều thế, nên ta đã dặn lòng không để mi lãng du, ruổi rong vậy nữa, sẽ thế đấy yêu thương à!


Này kỉ niệm…

Ta biết mi là một quá khứ đẹp, một bức tranh dù cũ thế nào ta vẫn muốn xem lại, nhưng có lẽ ta nên để mi vào một góc lặng lẽ, sâu kín sẽ là khả dĩ nhất. Ta không chối bỏ, không ghen ghét mi vì dù thế nào mi cũng cho ta nụ cười hạnh phúc, cho ta những nhớ thương rất trọn vẹn. Ta gói ghém, đem cất mi ở một nơi thật sâu để mình đón nhận hiện tại cũng muôn màu muôn vẻ, để ngày sau mi lại có thêm người bạn đầy ắp câu chuyện mà sẽ có lúc ta ngồi xâu chuỗi lại, và nở một nụ cười cho một thời đã in dấu lặng.

Sai lầm, vấp ngã, là một con người ai cũng sẽ thế, ta cũng vậy, nhưng ta sẽ bảo mình sống thật trách nhiệm để khi bước qua một đoạn đường nếu ngoảnh lại ta sẽ không phải hối tiếc với chính mình. Nếu ta làm được thế mi sẽ là một vầng hào quang sáng rực, đáng để ta lưu giữ, yêu thương, mà khi kể cho một ai đó nghe ta có thể tự hào bảo rằng “kỷ niệm bao giờ cũng đẹp trong ta!”.

Thế nhé! Con tim à, yêu thương ơi, kỉ niệm hỡi, hãy bên ta, hãy cùng ta sống đúng nghĩa một cuộc đời dù nhọc nhằn, hay khó khăn trăm nỗi…
Caovan30_05

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến