Anh!
Chưa bao giờ em đếm đã bao ngày mình bên nhau. Chưa bao giờ em cố nhớ ngày ta trao nụ hôn đầu. Chưa bao giờ em mong có một ngày kỉ niệm như bao cặp tình nhân khác. Và em biết... anh cũng vậy.
Đoạn đường này bỗng trở nên vô định trong tầm mắt em, đoạn đường có đôi chân anh sánh bước. Người ta vẫn nói tình yêu là mù quáng. Vâng, có lẽ đúng là mù quáng. Em chẳng còn thấy đôi chân nào khác ngoài đôi chân anh trên con đường ta bước. Nếu có vì sự mù quáng ấy mà lạc lối, cũng xin lạc cùng đôi chân quen này, anh nhé!
Chưa đủ dài cho những thử thách, chưa đủ nhiều cho những giận hờn, chưa đủ lâu cho sự gắn bó, chưa đủ chín cho một hôn nhân... Vậy mà có đôi lúc em ngỡ như ta thuộc về nhau từ hàng trăm năm trước.
Thề hẹn. Người ta vẫn luôn có những ước hẹn khi yêu. Mình đã hẹn ước gì chưa anh? Hẳn là sẽ chẳng có trách cứ gì cho những lời hẹn bị bỏ quên. Nhưng vì ngày mai chưa tới, nên hãy cứ yêu nhau đến hết ngày hôm nay. Vì lời nói gió bay, nên hãy cứ để những hẹn thề ấy ở lại trong tim. Chỉ cần em hiểu, anh hiểu, chúng ta hiểu. Có những điều không nhất thiết phải diễn đạt bằng lời, mà có khi nếu thốt ra bằng lời, giá trị của nó lại hao mòn đi đôi chút.
"Anh yêu em!" - câu nói ấy đủ khiến tim em run lên rồi.
Em hay khóc. Em chẳng nhớ đôi ba lần khóc vì buồn, nhưng nhớ lắm những khi ứa nước mắt vì nhớ anh. Cảm xúc như một đứa trẻ hư, và em thì nuông chiều chúng quá mức. Nó tới, và không tới chỉ để ngồi một chỗ. Có vài lần em cảm nhận được tim mình thở dài mệt mỏi vì cảm xúc nghịch ngợm nhảy múa trên động mạch.
Nếu đặt tên cho entry này là "Bức thư tình" thì hẳn nó sẽ là bức thư tình không cần dán tem. Là vì không có bưu điện nào có thể chuyển đi được một bức thư nặng thế này. Em đã cẩn thận gói rất nhiều yêu thương buộc chặt vào từng câu chữ.
Nhớ anh, đôi ngày xa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét